Góc nhìn mới về đảng Dân chủ của Mỹ theo tk Farzad trên X

hathiphuong

Thành viên mới
Tại sao tôi bầu cho Donald Trump.

Đây là câu mà tôi không nghĩ mình sẽ viết ra, thậm chí chỉ mới một tháng trước.

Từ năm 2019, tôi là một cử tri không thuộc phe phái nào, không tìm được nơi nào thật sự đại diện cho mình trong chính trị.

Là một cựu Đảng viên Đảng Dân chủ, tôi dần cảm thấy chán nản và bị xúc phạm bởi những lời nói dối liên tục, thao túng tâm lý, và thái độ coi thường cử tri của họ.

Tôi cảm thấy như mình không thực sự ủng hộ một đảng phái nào - tôi chỉ bị kỳ vọng phải bầu cho họ vì họ là ‘phe chính nghĩa’. Việc không bầu cho Đảng Dân chủ gần như mặc định biến tôi thành một kẻ xấu, và nếu tôi bầu cho Đảng Cộng hòa, tôi sẽ bị gán cho cái mác “phát xít”.

Khi tôi nhận ra rằng đây là thông điệp cốt lõi của đảng này - không phải là những ý tưởng hay nỗ lực cải thiện đất nước, mà chỉ là để tỏ ra đạo đức, tôi đã quyết định rời đi.

Kể từ đó, tôi cảm thấy như chúng ta đang chọn giữa hai điều tệ hại - không có một cá nhân hay chính quyền nào thực sự nỗ lực để mang đến sự thay đổi tích cực ở quy mô lớn.

Thay vào đó, chúng ta phải hài lòng với một hành trình chậm chạp dẫn đến sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

Tôi cảm thấy tình trạng hiện tại của chính trị và chính phủ vô cùng kém hiệu quả, lãng phí, và tham nhũng. Nó là một cỗ máy nghiền nát và phun ra bất cứ thứ gì dù chỉ cố gắng thay đổi chút ít.

Nó khiến hầu như tất cả mọi người - đặc biệt là thời gian gần đây - phải khuất phục. Kết quả là một xã hội ngày càng tệ hơn.

Ngân sách Liên bang ngày càng phình to. Một khoản nợ 35 nghìn tỷ đô. Các khoản chi trả lãi hàng năm còn lớn hơn cả ngân sách quốc phòng. Mối quan hệ thoải mái và tham nhũng giữa ngành công nghiệp và cơ quan quản lý. Kết quả nền kinh tế tồi tệ. Chi phí y tế, giáo dục và nhà ở cực kỳ đắt đỏ. Tỷ lệ lo âu và trầm cảm tăng vọt. Với sự ám ảnh về việc hạn chế tự do ngôn luận của người dân.

Hầu như mọi điều quan trọng đều đang đi sai hướng, và tôi cảm thấy bất lực.

Nhưng, tôi rất phấn khích với viễn cảnh một nhiệm kỳ tổng thống của RFK Jr. vào năm 2024. Tôi nghĩ RFK có cơ hội thực sự để phá vỡ hệ thống và mang lại những ý tưởng mới, sáng tạo.

Quá khứ gây tranh cãi của ông ấy không làm tôi bận tâm, điều khiến tôi ấn tượng là sẵn sàng tham gia vào các cuộc đối thoại dài dòng, phức tạp và cởi mở về bất kỳ chủ đề nào.

Tôi thấy ông ấy rất hiểu biết và có tầm nhìn ở nhiều lĩnh vực khác nhau, và tôi cảm nhận rằng ông ấy thực sự quan tâm đến đất nước. Tôi không đồng ý với mọi thứ, nhưng tôi cảm nhận được sự trung thực và thiện chí của ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy sẽ là một nhà lãnh đạo tuyệt vời.

Điều này hoàn toàn trái ngược với những hình ảnh nhàm chán, gần như là xúc phạm mà các chính trị gia hiện nay thường mang lại.

Sau đó, Đảng Dân chủ đã đẩy ông ấy ra khỏi cuộc đua. Sự bất mãn của tôi đối với Đảng Dân chủ đạt đỉnh, nhưng khi RFK tranh cử độc lập, sự phấn khích của tôi lại lên cao hơn bao giờ hết.

Rồi - ông ấy từ bỏ. Cảm giác tuyệt vọng trở lại.

Tuy nhiên, điều gì đó đã thay đổi trong vài tuần qua khi tôi thật sự bắt đầu phân tích tình hình hiện tại của cuộc đua.

Ban đầu tôi nhận ra rằng Trump đang nhận sự đối xử từ giới truyền thông chính thống giống như cách Tesla và Elon Musk từng bị đối xử - những câu chuyện mà tôi đã theo dõi rất sát sao trong thời gian dài.

Nếu tôi kiếm được một đô la cho mỗi câu chuyện sai lệch hoặc gây hiểu lầm về hai người đó, tôi có lẽ sẽ trở thành tỷ phú đầu tiên trên thế giới.

Điều này khiến tôi nhận ra rằng nhiều định kiến của tôi về Trump đã bị sai lệch.

Điều này càng được củng cố khi tôi nghe nhiều giờ liền Trump nói chuyện trên các podcast mà không qua lăng kính méo mó từ truyền thông chính thống.

Sự ám ảnh của truyền thông chính thống với việc nói dối đã vẽ nên một hình ảnh không công bằng về Trump trong đầu tôi, và khi điều đó trở nên rõ ràng, sự khước từ ngay lập tức của tôi với Trump mờ đi.

Ông ấy không hoàn hảo, nhưng tôi không nghĩ ông ấy là một nhân vật xấu xa.

Mỗi khuyết điểm của Trump, tôi có thể thấy điều tương tự bên phe kia còn tệ hơn nhiều - điển hình là việc che đậy vụ máy tính xách tay của Hunter Biden, các biện pháp tồi tệ trong COVID, và sự ám ảnh của chính phủ trong việc dập tắt tiếng nói đối lập.

Vì vậy, khi cả hai phe đều ở vị trí ngang nhau, điều sau trở nên rõ ràng.

Thứ nhất - không bầu không phải là một lựa chọn. Ứng viên hoàn hảo sẽ không bao giờ tồn tại, và là một công dân, tôi có nghĩa vụ bầu cho những lựa chọn có sẵn.

Thứ hai - khi tôi đã quyết định bầu cử, tôi cần phân tích những yếu tố quan trọng nhất đối với tôi và quyết định ứng viên nào có khả năng thực hiện chúng nhất.

Với tôi, rất đơn giản - hệ thống hiện tại của chúng ta đã hỏng.Chính phủ quá lớn, lãng phí quá nhiều, và tạo ra những kết quả trái ngược với mong đợi.

Hệ thống cần một cú đấm mạnh.

Tôi đã rất may mắn làm việc trong môi trường nơi chúng tôi đạt được nhiều hơn với nguồn lực ít hơn bất kỳ ai khác. Điều này có thể thực hiện được.Đó là vấn đề về lãnh đạo mạnh mẽ, có đúng người và trao quyền cho họ để thực hiện.

Giờ câu hỏi là - trong hai lựa chọn trước mắt tôi, ai có khả năng thực hiện tầm nhìn này?

Nếu tôi nhìn vào chiến dịch của Harris - tôi thấy không chỉ là điều giống nhau, mà là điều giống nhau với mức độ khủng khiếp hơn.

Tôi thấy chiến dịch của Harris như là phần tiếp nối của chiến dịch Biden, mà hiện tại đang được dẫn dắt bởi một người có vấn đề rõ ràng về nhận thức.

Điều này đồng nghĩa với việc Biden thực tế không thực sự điều hành bất cứ điều gì -hệ thống phía sau ông ấy mới là người điều khiển tất cả. Và đây chính là hệ thống mà tôi xem là bất tài và tham nhũng.

Kamala chẳng làm gì trong mắt tôi để tạo sự khác biệt đáng kể. Nếu có gì, với sự ủng hộ của những người như Dick Chaney và cácchính trị gia theo chủ nghĩa hiếu chiến,thì điều đó chỉ cho tôi thấy rằng Đảng Dân chủ là đảng của hệ thống.

Tôi không kỳ vọng bất kỳ thay đổi đáng kể nào khi Đảng Dân chủ nắm quyền. Ngược lại, xu hướng hiện tại có thể sẽ càng tồi tệ hơn, với sự lớn mạnh của phức hợp quân sự - công nghiệp, kích thước chính phủ càng phình to, và tiếp tục với những điều tồi tệ.

Trong mắt tôi, con đường này dẫn đến sự sụp đổ chắc chắn, và đẩy nó đi xa hơn một chút không có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào chính quyền Trump, tôi thấy cơ hội thực sự cho sự thay đổi.

Tôi thấy một nhóm các thành viên không truyền thống đang dẫn dắt đảng này. RFK Jr., Tulsi Gabbard, Elon Musk, Vivek Ramaswamy, Nicole Shanahan.

Đây là một nhóm người đa dạng với những quan điểm đạo đức khác nhau đã cùng nhau hợp lực dưới một ứng viên không truyền thống.

Theo mặc định, một nhóm các thành viên không truyền thống, đặc biệt là các thành viên như Elon Musk, sẽ có cơ hội cao hơn để tạo ra những thay đổi tích cực quy mô lớn so với các lựa chọn khác.

Lựa chọn khác là sự đảm bảo cho sự tiếp nối của những điều giống nhau.

Tôi không thể bầu cho điều giống nhau. Nhưng tôi có thể bầu cho sự thay đổi lớn - dù cơ hội nhỏ đến đâu - vì không bầu sẽ làm tăng khả năng tiếp nối của những điều giống nhau.

Cá nhân: trên các diễn đàn đầy rẫy các trích đoạn vô pháp vô thiên củ người nhập cư lậu, việc phát tiền sau dịch khiến lạm phát ngắn hạn tăng gần 20%, xoá nợ không công bằng cho sv, rút lui hỗn loạn khỏi Afghanistan...

Các vđ của phó tt cũng rất nhiề, đặc biệt rộ lên tin đồn Kamala Harris có liên quan đến Diddy, từ thời ở Los Angeles với những thước phim c(ó thể) làm tiêu tan sự nghiệp ctri của cô ấy.

Mời các cụ đêm chưa ngủ...
 
Nguyên văn:

Why I'm Voting For Donald Trump.
This is a sentence I didn't see myself writing not even a month ago.
I've been a disenfranchised, politically homeless voter since 2019.
As a former Democrat, I grew tired and insulted at their constant lying, gaslighting, and looking down on the voting base.
I felt like I wasn't really supporting a party - I was expected to vote for them because they are the 'good guys'. Not voting Democrat automatically made me a bad person, and forget it if I voted Republican. I'd be labeled a literal fascist.
Once I realized this was the core messaging of the party - not one of ideas or trying to make the country better, but one of virtue, I left.
Since, I felt like we were picking between the lesser of two evils - that an agent or administration that tirelessly worked for true, large scale, positive change did not exist.
Instead, we would have to be happy with a slow march towards certain collapse.
This is because I feel that the current state of politics and government is extremely inefficient, wasteful, and corrupt. It's a machine that chews up and spits out anything that attempts even the vaguest form of big change.
It makes almost everyone - especially as of late - bend to its will. This has resulted in increasingly terrible trends as a society.
A ballooning Federal budget. A $35 trillion deficit. Yearly interest payments that are larger than our defense budget. A cozy and corrupt relationship between industry and regulators. Awful health outcomes. Incredibly expensive healthcare, higher education, and housing. A spike in anxiety and depression. An obsession with limiting the speech of the people.
Almost everything important has been moving in the wrong direction, and I felt hopeless.
But, I became very excited at the thought of an RFK Jr. presidency in 2024. I thought RFK would have a legitimate chance of breaking open the system and bring new, fresh ideas to the table.
His controversial past didn't bother me, but what really impressed me was his willingness to have open, long form, complex dialogues about literally any topic.
I found him to be well researched and well read in many different areas, and I got a sense that he truly cared about the country. I didn't agree with everything, but I sensed his honesty and his well-meaning nature. I thought he would make a great leader.
This was in stark contrast to the usual, boring, borderline insulting caricatures that politicians are today.
Then, the Democrat party pushed him out. My disdain for the Democrats grew to an all-time high, but RFK running as an Independent took my excitement to a whole new level.
Then - he dropped out. Hopelessness returned.
However, something changed in the last few weeks as I've really started to analyze the current state of the race.
It started with me that Trump was receiving the same legacy media treatment that Tesla and Elon Musk have traditionally received - both stories that I've followed very closely for a really long time.
If I could make a dollar for every false or misleading story about either of those two, I would be the world's first trillionaire (at least publicly known).
This made me realize that a lot of my preconceived notions about Trump were misplaced.
This was further reinforced by his long-form podcast run. I was able to listen to countless hours of Trump speak without the distortion lens from Legacy Media.
Legacy Media's obsession with lying painted an unfair picture in my brain of Trump, and once that became clear, my immediate dismissal of Trump faded.
He is far from perfect, but I do not think he's an evil figure.
For every fault that Trump does exude, I can identify the same thing on the other side that is far worse - namely the cover up of the Hunter Biden Laptop which was literal election interference, the awful measures during COVID that literally destroyed the lives of countless families, and the government's obsession with silencing dissent - a literal violation of the first amendment.
So now that both sides are on much more even footing, the following became clear.
First - not voting is not an option. Having the perfect candidate will never exist, and as a citizen of the country, it's my duty to vote for the options that are in front of me.
I can try to enact change while voting for what we have. Not doing so, by default, is a wasted chance to shape the future for the benefit of my family.
Second - given that I will vote, I need to analyze the most important variables to me and make a decision on which candidate is likeliest to execute on them.
For me, it's very simple - our current system is broken. Government is far too large, it wastes far too much, and it generates the exact opposite outcomes far too often.
The system needs a hammer.
I was extremely fortunate to work in environments where we got done way more than anyone else with way less than anyone else. It's possible. It's a matter of strong leadership, getting the right people, and empowering them to make it happen.
It can be done. It hurts and it's super hard, but it can be done. You can start at the government execution level, and then allow that culture to set the standard for the rest of government.
Once the people can see and feel that it can be done, candidates and the people will be inspired to get public servants in there that will make positive change like it's never been done before.
Now the question becomes - which of the two choices in front of me is more likely to execute against this vision?
If I look at the Harris campaign - I see not only more of the same, but more of the same on steroids.
I view the Harris campaign as an extension of the Biden campaign, which is currently being helmed by a person with beyond obvious cognitive challenges.
By default, this means that Biden is not really running much of anything in earnest - it's the system behind him that's running everything. The same system that I view as inept and corrupt.
Kamala has done nothing in my eyes to create any meaningful separation from this. If anything, with the endorsement from pro-war Neocons like Dick Chaney and others, all that tells me is that the Democrat party is the system party to the maximum.
I should not expect any meaningful change with the Democrats in charge. If anything, the current trend will likely get worse, with the military industrial complex growing stronger, the size of government growing bigger, and the continuation of more of the same.
In my eyes, this path leads to certain ruin, and furthering this by any meaningful distance makes no sense.
However, when I look at the Trump admin, I see a legitimate chance for real change.
I see a cohort of nontraditional members leading the party. RFK Jr. Tulsi Gabbard. Elon Musk. Vivek Ramaswamy. Nicole Shanahan.
For starters, this is a diverse group of people with different backgrounds and different moral viewpoints that have come together under one nontraditional candidate.
Each one represents ideals that I closely relate with, but set that aside.
By default, a nontraditional set of members, especially members like Elon Musk, will have a higher chance of enacting large scale, positive change vs the alternative.
The alternative is a guarantee of the continuation of more of the same.
I cannot vote for more of the same.
But I can vote for big change - even if the chance is small - because not voting increases the chance of more of the same continuing.
And so the question becomes - what are the chances that they cannot enact big change? What if it turns out that Trump's team does the opposite and they make everything way worse?
Yes - that's definitely a risk. But the reality is that the Democrats will for sure not enact large scale positive change. The chance of that is as close to 0% as you can get.
However small it may be, under Democrat leadership my feeling is that the path towards ruin will continue.
But with Trump, the chance of a massive reversal exists. And I am much more willing to vote for the chance to make it much better than to continue on the march towards ruin.
And in the worst case, I have faith in the American system to throw out a Trump administration if it truly does get out of hand, but I personally do not see that happening.
If it keeps going this way, we're leading ourselves to ruin. Why not give ourselves a chance instead?
 
Back
Bên trên